Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi ..."
Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008
XÁM HỐI
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi ..."
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008
SỤP ĐỖ
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008
PHÙ DU
Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008
CỎI TẠM
Cái chết ồn ào năm bữa nữa tháng, rồi cũng chìm dần vào quá khứ ...
Thoắt đó tóc đã điểm sương, mắt mờ, chân chậm, lòng trĩu nặng ưu phiền. Ngữa bàn tay ra, úp bàn tay lại ... ắt hẳn tất thảy rụng rơi xuống đất đen hoặc thơm tho vun vút vụt bay lên trời cao, không có gì hết, chẳng còn gì cả ... Phương chi năng lực nào nắm chặt tay mãi cả đêm thâu. Vâng, "không có gì là ta, không có gì là của ta".
HƯ VÔ
Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008
TRÍCH ĐOẠN THƠ LÒNG YÊU THÍCH
ooOoo
* Vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn, vẫn uống
Vẫn cao ngạo, tự tin, điềm tĩnh
Nhưng trên mặt anh đã có gì khuất lấp
Anh - người của thế kỷ khác rồi.
…….
* RƯỢU CỦA NGUYỄN CAO KỲ
Vị thiếu tướng công an cầm chai rượu ra bàn
“Ông Nguyễn Cao Kỳ mới về gửi tặng”
Mọi người đang vui, gật gù bảo uống
Nhưng một người bảo “không”
Vì sao không? Rượu cứ ngon là rượu!
Whisky Mỹ hay Vodka Nga, giờ còn mặc cảm gì,
Chiến tranh lạnh qua rồi, ba mươi năm sau chống Mỹ
Đây là chén rượu thăm quê của tướng Nguyễn Cao Kỳ
Nhưng vẫn có một người không chịu uống !
Vì sao không? Chẳng cố chấp quá ư?
Cậu là lính phòng không , chúng tôi đều là cựu binh cả chứ
Cũng bom đạn, cũng Trường Sơn, cũng vào sinh ra tử,
Sống đến hôm nay đâu phải để hận thù !
Có phải tận đáy lòng không vượt qua mặc cảm?
Không vượt qua nỗi buồn của cuộc chiến tranh xưa,
Không vượt qua chính mình, Không vượt qua quá khứ
Vết thương cũ còn đau khi gió chuyển sang mùa ...
Đám đông ồn ào của chúng tối cứ uống
Anh bạn ngồi im, cũng chẳng nói thêm gì,
Và bữa rượu bổng nhiên thành đắng đót
Chẳng phải vì ai, kể cả Nguyễn Cao Kỳ
---*---
CAO VŨ HUY MIÊN
* Muốn trở về nơi ấy cùng em
Ngồi ngâm lại một bài thơ cũ
Chỉ một cây đàn thôi cũng đủ
Ngồi tựa vai đến suốt giao thừa
*Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chấm ngang vai ...
-*-
ĐÃ CHẾT NGHÌN THU TIẾNG NGUYỆT CẦM
"... Tài hoa nửa kiếp đời hư ảo
Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say ...
Trên bến giang đầu trăng đã chết
Nguyệt cầm im tiếng đến nghìn thu
Xiêm y đã khuất thời nhan sắc
Ta đợi chờ ai tóc bạc màu
(Xin thắp nén hương lòng tạ lễ nhà thơ Tô Nhược Châu - 25/8/09)
-*-
NGUYỄN BÍNH
(Kính tặng cụ Nguyễn Du và Truyện Kiều)
c"Cảo thơm lần giở trước đèn
Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa
Trăm năm trong cõi người ta
Một thiên tuyệt bút gọi là để sau
Khen tài nhả ngọc phun châu
Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình
Mấy lời ký chú đinh ninh
Rằng tài nên trọng, mà tình nên thương
Khen rằng đáng giá Thịnh Đường
Thì treo giải nhất, chi nhường cho ai
Gẫm câu người ấy, báu này
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào
Nặng vì chút nghĩa xưa sau
Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay
Thương vui cũng tại lòng này
Tan sương đầu ngõ, vén mây cuối trời
Lòng thơ lai láng bồi hồi
Tưởng người nên đã thấy người về đây
------------------------------------------
"Ô kìa! năm mới tháng giêng mồng một tết
Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân"
...
"...Giờ đây chín vạn bông hoa nở
Riêng có tình ta khép lại thôi ..."
Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008
GIỌT NƯỚC
Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008
TAO NGỘ
Phải rồi: "Tôi đã tin ông như tin đức chúa trời, nhưng đức chúa trời chỉ là pho tượng đất, đập một búa là tan, còn ông đã lừa dối tôi suốt cả cuộc đời" ... tác phẩm từng một thời mình đã dùng để gối đầu giường. Bây giờ còn được bao nhiêu "Ruồi Trâu" như xưa nữa nhỉ?
Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008
VỀ MIỀN KÝ ỨC
Sau hơn 50 năm sống tốt dù điều kiện chật vật, thậm chí khắc nghiệt lắm lúc chực ngã lòng chỉ muốn buông xuôi giã từ cõi nhân sinh, song không cam tâm bỏ cuộc, vậy là cứ thế lao tới. Đến nay tôi không việc gì phải ăn năn, ngay cả những quyết định quan trọng vừa rồi cũng chẳng chút hối tiếc, chỉ hận thời gian vụt lướt quá nhanh khi mình còn khá nhiều thứ cần phải làm đúng lúc kịp thời, giờ thì có lẽ đã chậm mất nhiều nhịp. Buổi chiều bình yên trong không gian của mình, mọi thứ dường như lắng đọng, mặc cho ngòai kia trận mưa trái mùa tai quái ra sức hòanh hành. Nhấm nháp từng ngụm trà đắng mà hả hê bởi cái hậu với vị ngọt đến lạ kỳ, mỹ mãn thích thú, thỏa thuê cho cái gọi là kế họach đạt được, quả là đắc ý, ấy là do thiên định hay nhân định đây? có lẽ cả hai! ... nhắm đôi mắt lại, trãi lòng mình ra, đắm chìm theo dòng hồi tưởng ...
"Người ta sống phải có một tấm lòng, để gió cuốn đi ..." nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã truyền thông điệp ấy cho ai kia chiêm nghiêm lại bản thân. Còn tôi đơn thương độc mã tả xung hữu đột đến lúc kiệt sức tàn hơi, vậy mà vẫn lầm lũi sống hết kiếp dã tràng xong thu hồn vào chiếc lọ nhỏ, rồi lăn lóc trôi dạt giữa đại dương mênh mông mặc cho sóng biển đẩy đưa ...
* THỜI THƠ ẤU:
Từ biệt làng quê miền trung, dãi đất chẳng được trời ưu đãi nên nỗi cơ cực bám riết, cái nghèo muôn thủa chớ hề buông tha những con người ra sức kiên trì thách đố số phận. Ý thức vươn lên thôi thúc, cha mẹ tôi bương chãi vào Nam mưu sinh, lần lượt chị em tôi ra đời. Thuộc tầng lớp dân nghèo thành thị, song với chút ít chữ nghĩa xuất thân từ gia phong Khổng Mạnh, họ đã tạo mọi điều kiện để chúng tôi có thể học hành đến nơi đến chốn, được giáo dục trong môi trường tử tế và sống đàng hòang dù ở trong điều kiện hòan cảnh nào ...
Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008
ĐỌAN TUYỆT
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi
Đã biết không mong sum họp mãi
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi
...
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi
Nhưng trong khỏanh khắc thờ ơ ấy
Thấy cả muôn đời hận biệt ly..."
Nhận được hung tin, lại một cụ nữa ra đi, cha của nhân viên văn phòng, cũng là chổ thân tình họ hàng gần xa ... Trớ trêu thay suốt mấy hôm nay chị ấy lăn xăn cuống cuồng nhốn nháo cùng mấy cố em chồng mình chuẩn bị cho cái gọi: "nghĩa tử nghĩa tận", để ông Nội tranh thủ thọ hưởng thú vui trần thế lấp đầy ngày tháng còn lại ...
Đã ba bận xuất hiện ở cơ quan làm thủ tục H.T, hai lần gặp Sếp phó Th. và sáng nay bất chợt nhận ra Sếp N. đang lơ đảng mông lung nhìn ngắm vu vơ khắp lượt khuôn sân, tất nhiên hà cớ chi kiến tạo điều kiện tiếp xúc ... Chào hỏi ngay lúc này sao tiện, vã lại vài ba người thương mà dăm mươi kẻ ghét, tới lui qua lại ích gì. Những mong chóng xóa nhòa những tháng ngày sống trong uất ức, muộn phiền ... thật bi hài nếu đặt tựa cho đọan trường ấy nhan đề: "Mùa ảo ảnh" !?, Quả đau xót cho hơn 30 năm tươi đẹp nhất của một đời người. Kết cục: giã tạo, lừa dối, bon chen dẫm đạp lên nhau nhằm thừa cơ ngoi lên đớp lấy quyền lực, bạc tiền, (hay ao bèo?) ... Hệ lụy: mất mát qúa khứ, xói mòn lòng tin là thật. Ai đó hỏi tôi có nhớ gì về quảng đời tuổi trẻ của mình không? - xin thưa: tôi chỉ nhớ mỗi một điều là tôi đã quên!!!..
Tout last, tout cast, tout past, ...
Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2008
CHẠNH LÒNG
nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ..."
Tôi còn quá khỏe, dư trẻ, tuyệt đối trong sạch, thừa tích cực ... để chắc chắn hòan thành xuất sắc hơn bất kỳ một CSTĐ nào của Phòng, ban, cơ quan ... vậy mà !!!
Thứ Tư, 5 tháng 3, 2008
CHIA TAY
Là hết thôi rồi chuyện trước sau ..."
Sau hơn 30 năm miệt mài, mòn mõi, tả tơi ... nực cười thay, quay về chính ngôi nhà của mình lại lạc lối. Vô tư mẫn cán để luôn hoàn thành nhiệm vụ, chớ bao giờ tự thân gây hổ thẹn, cũng ngần ấy năm chưa một ngày nghỉ vì bệnh. Thế nhưng hưu non do sức khỏe giảm sút 61% ... Khôi hài cho công lý, sự thật bị đùa bỡn diễu cợt ... Theo tác giả Nguyễn Quang Thiều: " ... Trong các CQNN vẩn còn tồn tại những người quản lý hách dịch, còn nhiều sự không công bằng, sự áp đặt, sự trù úm. Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất làm cho những NV có năng lực rời bỏ các CQNN ... Trước kia, nhiều người không dám bỏ CQNN vì còn nghỉ đến lương hưu, nhưng bây giờ, người ta tính hiệu quả thực tế để quyết định. Một người 60 tuổi về hưu trung bình sống được 20 năm nữa. 20 năm lương hưu trung bình khoảng 400 triệu . Thế thì sao không làm việc trong 2 hoặc 3 năm hoặc có thể là 5 năm để có một số tiền trong tài khoản tương đương thay vào số tiền hưu là đủ. Như vậy, nếu CQNN không thực hiện được một trong hai điều đối với NV giõi là sự trọng thị, công bằng và tiền lương thì khó lòng mà giữ được họ. Thực tế, có những người làm cho CQNN chỉ còn dăm mười năm nữa là nghỉ hưu vẫn rời bỏ CQNN đi ..." .
Tôi nay chấm dứt tháng ngày cạy cục liên miên với hằng hà sa số vụ việc không tên, ngụp lặn giữa tầng lớp "ưu tú", hồn nhiên nhởn nhơ bù khú trà dư tửu hậu, đàm đạo nhăng nhít hàng tỷ chuyện trên trời dưới đất, bao nhiêu báo chí vẫn chẳng đủ cho họ đọc ... Bởi lẽ chỉ mỗi việc ký tên, nên cực kỳ rãnh rỗi và vì thế rất mong ai đó hầu bàn, châm rượu ... Không thỏa mãn, dẫu cố gắng phấn đấu cở kiểu gì cũng đành vô phương ... Đồng nghĩa: trơn tuột, phí hoài cần lao.
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì".
Thứ Năm, 31 tháng 1, 2008
NGÀY VỀ
Gần đây thường đối mặt những kẻ từng một thời khiến mình điên đảo, thậm chí căm thù tới mức chỉ chực đạp đổ đào thoát ngay ... Sao bây giờ bổng thấy thân thương quá đổi. Trớ trêu thay cho "lịch sử" thích chơi trò "lập lại" nên mới diễn biến hệ lụy đau lòmg khó tránh khỏi. Biết đâu đấy, vài ba năm nữa, những cái tên đáng lọai trừ ra khỏi đời mình như "Li, Ti, Tha, Thò, Nghi ..." có thể nhận được từ mình ánh nhìn tha thứ như "Tho, La, Vi, Đư ..." nhỉ?