Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008

XÁM HỐI

"... Tôi nhớ lời người vẫn bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi ..."
(TTKH)
Phải trải qua một thời gian khá dài lòng nhủ lòng "hãy cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua..." giờ thì gắng mà tự kỷ ám thị "Không luyến ái là hạnh phúc ...". Sống giữa vòng vây người thân, song cứ thế, miên man đơn độc u uất trong cõi riêng. Nên chăng làm kẻ hành khất lây lất ăn mày tình thương yêu? Còn chua xót nào hơn khi cay đắng đương đầu nghịch lý như một định mệnh: trước khi cưới, sau khi cưới và suốt hơn hai mươi năm sống trong hôn nhân "lập trình" khô khốc ... Ai đó trả lời giùm tôi đi: khi biết một nửa của mình mãi miết loay hoay ngả nghiêng tìm lối rẽ ... ứng xử sao đây? tôi nhớ mình đã từng lướt qua thông điệp: hãy cười khi người ấy vui và khóc với nỗi buồn của họ, chỉ có đồng cảm thì mới gắn bó dài lâu. Vậy ư? mà có gì đáng để ta hân hoan hay sầu thãm !!! "... đời việc gì đến sẽ đến ..." Mọi người ơi cho tôi xin một đoạn đời bình lặng, chỉ một quảng ngắn ngủi, rồi thôi, chấm hết.
Mẹ ngàn triệu lần tạ lỗi cùng hai sinh linh bé bỏng, ôi những hình hài vì mẹ mà không cất nổi tiếng khóc chào đời ... cho mẹ gọi tên hai con: Hồ Minh Vĩnh Lộc (1989) Hồ Phan Quảng Bình (1994). Mẹ đáng bị trừng phạt, mẹ không mong cầu tha thứ, dù mẹ có quyền đổ thừa hoàn cảnh ... Thế nên xá chi sóng to hay biển lặng, khi mẹ là tội đồ đối với chính giọt máu của mình ...

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

SỤP ĐỖ

Lướt vội liếc ngang một loạt trang tin quen thuộc ... lòng buồn, tâm tư trĩu nặng, dường như đất dưới chân mình sụt lỡ, toàn thân chao nghiêng, cổ họng đắng ngắt ... nhận ra sự ngây ngô của mình, thế mới thấm biết dại thì đã già. Bây giờ càng hiện rõ những bộ mặt lố bịch mà mình một thời trân trọng, thậm chí cũng đã từng đeo mang suốt chặng đường qua.
Sống tiếp sao đây, nguyền rũa, lên án sự lừa dối ư? vô nghĩa! Cúi xuống thật sâu để thấu nỗi giới hạn của thân phận nhỏ nhoi và ngỡ ngàng trước thực tại phủ phàng. Không, đấy chính là bản chất chẳng qua do sự nhẹ dạ cả tin nên lầm lẩn lạc lối thế thôi ... làm gì có thế giới ấy, cái đại đồng đó chỉ là sản phẫm của trí tưởng tượng , nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng. Vậy là tôi sẽ trả giá, có nghĩa là phải bắt đầu vào buổi xế chiều của đời mình khi hoàng hôn đang lăm le trùm xuống!!!

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

PHÙ DU

Mọi thứ vẫn thế, "... theo dòng ngày tháng âm u đó, không đổi nhưng mà trôi cứ trôi ...". Giờ thì tôi càng ngộ rõ một điều, sẽ đến lúc: niềm thương, nỗi ghét bỗng trở nên phù phiếm; thậm chí người ta thấy ngượng ngùng khi thốt cả tiếng yêu ... Buộc phải quyện chặt vào nhau bởi chẳng thể rời ra, vì cuộc sống, họ không thể thiếu nhau. Vì còn cần có nhau ... nên "... buồn vui kia là một ..." như trong "Nguyệt ca" của thiên tài bạc mệnh Trịnh Công Sơn. Tôi nghiền ngẫm nhạc Trịnh để chiêm nghiệm "... ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau ..." . Rồi cũng thoắt nhanh như một lần chớp mắt, mở ra bình minh chào đón, nhắm lại thì hoàng hôn vây bủa; hạnh phúc hay khổ đau cũng chỉ là hai mặt của một bàn tay...

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008

CỎI TẠM

Kiếp người mấy ai thoát khỏi vòng xoáy nghiệt ngả của thời gian.
Cái chết ồn ào năm bữa nữa tháng, rồi cũng chìm dần vào quá khứ ...
Thoắt đó tóc đã điểm sương, mắt mờ, chân chậm, lòng trĩu nặng ưu phiền. Ngữa bàn tay ra, úp bàn tay lại ... ắt hẳn tất thảy rụng rơi xuống đất đen hoặc thơm tho vun vút vụt bay lên trời cao, không có gì hết, chẳng còn gì cả ... Phương chi năng lực nào nắm chặt tay mãi cả đêm thâu. Vâng, "không có gì là ta, không có gì là của ta".
Cầm Quyết định nghỉ hưu, lạc lỏng ngơ ngác đơn độc trở về đời thường, chấm dứt quảng đời nô bộc nhọc nhằn suốt ba mươi năm hơn và chưa biết chừng còn phải đối mặt với vài Quyết định đau lòng khác nữa ... Có, không sự thật trần trụi về một gia đình mới thoạt nhìn vào ai nấy đều có thể ngợi khen hạnh phúc ? ở đó có người phụ nữ may mắn được bề trên ban cho đấng lang quân thành đạt, thuộc đẳng cấp gia đình danh giá, một mái ấm hoàn hão khiến họ đã, đang ngưỡng mộ, thậm chí gắng sức vươn tới ..
Thế nhưng, mọi người ơi với tôi tình yêu luôn là ước mơ chưa đạt tới. Còn hạnh phúc thì mong manh khói sương, mõi mòn chờ mà tan biến rất nhanh. Hiện hữu cơ hồ như ảo ảnh ... chỉ có nổi đau là thật, cái chết là thật mà thôi! ... phải chăng đó là hệ lụy của cuộc hôn nhân những tưởng bền lâu bởi sự phối ngẫu của cặp đôi khuôn mẫu tốt, hai con người tiêu chuẩn (?) Chung sống vì sự cần thiết ! ... Bởi thừa thông thái để hiểu rằng: khi thương thì cũng có lúc ghét, còn đã cần thì thương hay ghét gì cũng phải cần. Vậy là tự trói buộc đời nhau đến buổi chiều tà, hoàng hôn trùm phủ, hoa tàn phai sắc ... Nhận ra sự thừa thãi do lực bất tòng tâm của đối tác, không thể tiếp tục đồng hành trọn vẹn chặng đường còn lại ... Họ nghĩ đến phân đoạn phải rời nhau ra. Riêng những đứa con hồn nhiên trong trẻo giữa buổi bình minh của đời người, nó cãm thụ sao được vùng miền tối, sáng chực chờ dày vò nghiền nát hình hài, thỏa thuê giam hãm bũa vây bóng mẹ ?

HƯ VÔ

Tôi tin vào định mệnh
Nên vẫn thường xem tử vi
Xá chi những được, thua: "Cõi Tạm"
Tặng kiếp nhân gian tấm lòng thành
Dù người thủy chung hay phản bội
Mặc đời trắc trở vẫn hân hoan ...

Thế nhưng có đớn đau nào bằng, trong đắng cay nhớ về hạnh phúc ...
Ai kia bảo rằng tay ta đã chạm đỉnh đồi hạnh phúc. Cũng không sai, dẫu tôi luôn triền miên bập bềnh giữa trầm luân và hoài niệm, rồi gắng sức thích nghi hoàn cảnh nhằm cố yêu những gì mình đang chiếm hữu.
Song tôi sẽ tổ chức cuộc sống sao đây để khi rời cõi tạm lòng còn hân hoan.
Nên chăng "không luyến ái là hạnh phúc"!
Tôi sẽ thôi thắc mắc: lẽ nào sống tốt một đời, luôn cư xử tử tế với mọi người, chẳng hề gây lụy phiền tha nhân ... Mà mãi không có được thâm tình thân thương thật thà ngay cả từ ruột thịt, kể chi đến gia đình chồng hoặc bạn bè gần xa ... Họ lập bè, liên kết chặt ở một thế giới rất riêng.
Duy chỉ các con mới mang lại niềm vui bất tận, là nơi nhận chịu sẻ chia, dù nó chưa đủ lớn và không đáng phải nghe ... Mẹ đau lòng tạ lỗi ...
Không giận người cũng chẳng trách đời, tôi chọn nỗi đau chính đáng, khướt từ niềm vui tai quái.
Dường như mỗi lần sắp sửa chia tay với một ai đó tôi đều bắt buộc phải bị tổn thương, để giây phút biệt ly trôi qua nhẹ nhàng (?). Như sự ra đi của ba kính yêu, anh Phát, anh Hữu, Triệu ... công việc gắn bó hơn ba mươi năm ...
Chào đời trơ trọi, lạc loài giữa người thân, đơn độc biến mất ... những mong linh hồn thanh thản ...
"Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại.
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu?
Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi.
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu"
(Bùi Giáng)

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008

TRÍCH ĐOẠN THƠ LÒNG YÊU THÍCH

THƠ BẰNG VIỆT

ooOoo

* Vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn, vẫn uống
Vẫn cao ngạo, tự tin, điềm tĩnh
Nhưng trên mặt anh đã có gì khuất lấp
Anh - người của thế kỷ khác rồi.
…….

* RƯỢU CỦA NGUYỄN CAO KỲ

Vị thiếu tướng công an cầm chai rượu ra bàn
“Ông Nguyễn Cao Kỳ mới về gửi tặng”
Mọi người đang vui, gật gù bảo uống

Nhưng một người bảo “không”

Vì sao không? Rượu cứ ngon là rượu!
Whisky Mỹ hay Vodka Nga, giờ còn mặc cảm gì,
Chiến tranh lạnh qua rồi, ba mươi năm sau chống Mỹ
Đây là chén rượu thăm quê của tướng Nguyễn Cao Kỳ


Nhưng vẫn có một người không chịu uống !

Vì sao không? Chẳng cố chấp quá ư?
Cậu là lính phòng không , chúng tôi đều là cựu binh cả chứ
Cũng bom đạn, cũng Trường Sơn, cũng vào sinh ra tử,

Sống đến hôm nay đâu phải để hận thù !

Có phải tận đáy lòng không vượt qua mặc cảm?
Không vượt qua nỗi buồn của cuộc chiến tranh xưa,
Không vượt qua chính mình, Không vượt qua quá khứ
Vết thương cũ còn đau khi gió chuyển sang mùa ...

Đám đông ồn ào của chúng tối cứ uống
Anh bạn ngồi im, cũng chẳng nói thêm gì,
Và bữa rượu bổng nhiên thành đắng đót

Chẳng phải vì ai, kể cả Nguyễn Cao Kỳ

---*---

CAO VŨ HUY MIÊN

* Muốn trở về nơi ấy cùng em

Ngồi ngâm lại một bài thơ cũ

Chỉ một cây đàn thôi cũng đủ

Ngồi tựa vai đến suốt giao thừa

*Con đường em về ban trưa

Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ

Tuổi em vừa tròn mười bảy

Tóc em vừa chấm ngang vai ...

-*-

ĐÃ CHẾT NGHÌN THU TIẾNG NGUYỆT CẦM

"... Tài hoa nửa kiếp đời hư ảo

Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay

Chén rượu trăm năm hề chưa cạn

Cuộc tình điên đảo một cơn say ...

Trên bến giang đầu trăng đã chết

Nguyệt cầm im tiếng đến nghìn thu

Xiêm y đã khuất thời nhan sắc

Ta đợi chờ ai tóc bạc màu

(Xin thắp nén hương lòng tạ lễ nhà thơ Tô Nhược Châu - 25/8/09)

-*-

NGUYỄN BÍNH

(Kính tặng cụ Nguyễn Du và Truyện Kiều)

c"Cảo thơm lần giở trước đèn

Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa

Trăm năm trong cõi người ta

Một thiên tuyệt bút gọi là để sau

Khen tài nhả ngọc phun châu

Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình

Mấy lời ký chú đinh ninh

Rằng tài nên trọng, mà tình nên thương

Khen rằng đáng giá Thịnh Đường

Thì treo giải nhất, chi nhường cho ai

Gẫm câu người ấy, báu này

Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào

Nặng vì chút nghĩa xưa sau

Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay

Thương vui cũng tại lòng này

Tan sương đầu ngõ, vén mây cuối trời

Lòng thơ lai láng bồi hồi

Tưởng người nên đã thấy người về đây

------------------------------------------

"Ô kìa! năm mới tháng giêng mồng một tết

Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân"

...

"...Giờ đây chín vạn bông hoa nở

Riêng có tình ta khép lại thôi ..."

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008

GIỌT NƯỚC

"...Tôi với nàng tuy không biết nhau
Nhưng tôi thương tiếc bởi vì đâu
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu ...".
Vâng! "...thời nào người ta cũng có thể sống một cách có ý nghĩa và bổ ích, cái cần là đừng làm hỏng đời mình và có thể nói rằng: tôi đã làm hết sức mình, người ta không thể đòi hỏi gì hơn nữa ở chúng ta ..." ; Từng được vinh danh bằng văn bản pháp lý hẳn hoi về thành tích hòan thành xuất sắc chức trách nhiệm vụ xuyên suốt quảng đời công bộc. Song không sao thoát khỏi tâm trạng hụt hẩng ngẩn ngơ thường trực, sau hàng lọat sự kiện diễn ra trong những ngày gần đây: nào là kẻ nhận hối lộ được đẩy lên làm Tổng cục trưởng (...), còn những phóng viên được tung hê là người hùng trên mặt trận chống tham nhũng thì lại vướng vào vòng lao lý ... triệu triệu câu hỏi "tại sao", không lời đáp trả ... mình đang sống ở thời nào đây? Hay như ai kia chế nhạo những kẻ "tích cực cộng với ngu dốt thành ra phá họai" ... hoặc đại lọai lời đầu môi cửa miệng bây giờ : công lý đang bị báng bổ ...Tôi không biết gì về nhà báo Nguyễn Việt Chiến, Nguyễn Văn Hải ... nhưng tôi cũng từng say sưa ngấu nghiến những bài viết tuyệt vời của họ ... bất giác bàng hòang, đột nhiên muốn bật khóc, như giọt nước tràn ly ... Lực bất tòng tâm, nên chăng ngộ biến tùng quyền. Tri túc, tiện túc, hà thời túc !!!
"Trông ngày nay, ngẫm đến ngàn sau
Thấy trời đất vô cùng, một mình tuôn giòng lệ ..."

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

TAO NGỘ

Chiều nay đột ngột xuất hiện nơi chốn cũ để giải quyết tí việc cuối cùng của một đời công bộc. Tôi chỉ có thể cười thật to vào những khen chê, cợt đùa tung tẫy thách thức bất chấp thói đời dâu bể, xúc xiễm trêu ngươi mặc cho nhân tình thế thái ... xông trận ra trò, thật đúng phong cách DP. Vẫn những con người đó, cảnh vật y nguyên, rêu phong mốc thếch cũ kỷ e chừng mục ruỗng trong, ngoài ... Cứ thế, nham hiễm, kịch cởm, thô kệch hòa lẫn đôi nét ngây ngô, ẩn hiện, lộ diện phảng phất ít nhiều trên bộ mặt đã từng một thời dẫm đạp lên nhau chẳng chút xót thương.
Trong ta nhẹ nhõm đến bất ngờ, hào phóng buông đôi câu đáp từ cụ Tí., lão Lú.; chẳng thèm né tránh ánh mắt cú vọ của "cọp béo tiêu tán thoòng, đứa cục súc, đồ rác rưỡi"; ra vẻ thân thiện rộng lượng với cu Ngh.; phớt lờ những hòai nghi vớ vẫn của tên "Tha. đạo tặc vô liêm sĩ"; bỏ qua lối sống khờ khạo ấu trĩ của nhỏ Bì. ; Cảm thương thông hiểu lẽ sự thảm hại thê lương của cái Hi.; riêng đám nhóc Ng., Thả., Ú., ... quả là của đáng tội. Còn lại Sếp Th. và mỗi một tấm lòng, vâng duy chỉ người ấy, đã như một tình cờ đọng lại thật sâu, rõ lâu tận góc khuất tâm hồn, qua nhiều năm vẫn lưu dấu, gây xốn xang, song phải tự kỷ đó là một thoáng chút để nhớ ... để quên, "vâng tôi chỉ nhớ một điều là tôi sẽ cố quên ..."
làm sao những kẽ thô thiễn kia có thể hiểu được thế nào là: "Trông chết cười ngạo nghễ" ???.
Phải rồi: "Tôi đã tin ông như tin đức chúa trời, nhưng đức chúa trời chỉ là pho tượng đất, đập một búa là tan, còn ông đã lừa dối tôi suốt cả cuộc đời" ... tác phẩm từng một thời mình đã dùng để gối đầu giường. Bây giờ còn được bao nhiêu "Ruồi Trâu" như xưa nữa nhỉ?

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008

VỀ MIỀN KÝ ỨC

Không thắc mắc mình xuất thân từ hạt bụi nào, cũng chẳng hòai công âu lo khi trở về tiền kiếp sẽ ra sao?, cảm thụ được niềm hạnh phúc trong tầm tay. Tôi đang rất hài lòng về mình, chấp nhận cái hiện có, trân trọng nâng niu nó. Kiên nhẫn góp nhặt từng ngày qua như người thợ kim hòan miệt mài say mê cẩn thận mài dũa từng viên ngọc, rồi tĩ mẫn xâu chuỗi lại để có thể sở hữu một dây đeo qúy giá cho cả cuộc đời riêng.

Sau hơn 50 năm sống tốt dù điều kiện chật vật, thậm chí khắc nghiệt lắm lúc chực ngã lòng chỉ muốn buông xuôi giã từ cõi nhân sinh, song không cam tâm bỏ cuộc, vậy là cứ thế lao tới. Đến nay tôi không việc gì phải ăn năn, ngay cả những quyết định quan trọng vừa rồi cũng chẳng chút hối tiếc, chỉ hận thời gian vụt lướt quá nhanh khi mình còn khá nhiều thứ cần phải làm đúng lúc kịp thời, giờ thì có lẽ đã chậm mất nhiều nhịp. Buổi chiều bình yên trong không gian của mình, mọi thứ dường như lắng đọng, mặc cho ngòai kia trận mưa trái mùa tai quái ra sức hòanh hành. Nhấm nháp từng ngụm trà đắng mà hả hê bởi cái hậu với vị ngọt đến lạ kỳ, mỹ mãn thích thú, thỏa thuê cho cái gọi là kế họach đạt được, quả là đắc ý, ấy là do thiên định hay nhân định đây? có lẽ cả hai! ... nhắm đôi mắt lại, trãi lòng mình ra, đắm chìm theo dòng hồi tưởng ...

"Người ta sống phải có một tấm lòng, để gió cuốn đi ..." nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã truyền thông điệp ấy cho ai kia chiêm nghiêm lại bản thân. Còn tôi đơn thương độc mã tả xung hữu đột đến lúc kiệt sức tàn hơi, vậy mà vẫn lầm lũi sống hết kiếp dã tràng xong thu hồn vào chiếc lọ nhỏ, rồi lăn lóc trôi dạt giữa đại dương mênh mông mặc cho sóng biển đẩy đưa ...

* THỜI THƠ ẤU:
Từ biệt làng quê miền trung, dãi đất chẳng được trời ưu đãi nên nỗi cơ cực bám riết, cái nghèo muôn thủa chớ hề
buông tha những con người ra sức kiên trì thách đố số phận. Ý thức vươn lên thôi thúc, cha mẹ tôi bương chãi vào Nam mưu sinh, lần lượt chị em tôi ra đời. Thuộc tầng lớp dân nghèo thành thị, song với chút ít chữ nghĩa xuất thân từ gia phong Khổng Mạnh, họ đã tạo mọi điều kiện để chúng tôi có thể học hành đến nơi đến chốn, được giáo dục trong môi trường tử tế và sống đàng hòang dù ở trong điều kiện hòan cảnh nào ...

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008

ĐỌAN TUYỆT

"Anh đi đường anh tôi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi
Đã biết không mong sum họp mãi
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi
...
Ngước mắt nhạt nhòa, cùng lẳng lặng
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi
Nhưng trong khỏanh khắc thờ ơ ấy
Thấy cả muôn đời hận biệt ly..."
...
Chép lại đọan thơ đầu, ngậm ngùi thóang quên, thoắt nhớ ... khẩn cầu tác giả lượng thứ cho kẻ hậu sanh ! ...
Nhận được hung tin, lại một cụ nữa ra đi, cha của nhân viên văn phòng, cũng là chổ thân tình họ hàng gần xa ... Trớ trêu thay suốt mấy hôm nay chị ấy lăn xăn cuống cuồng nhốn nháo cùng mấy cố em chồng mình chuẩn bị cho cái gọi: "nghĩa tử nghĩa tận", để ông Nội tranh thủ thọ hưởng thú vui trần thế lấp đầy ngày tháng còn lại ...
Vốn đa đoan bởi trót mang lấy nghiệp đày tớ (...), chất ngất tâm tư, triệu phen trăn trở, vạn đêm thao thức, ngàn ngày u uẩn, trăm đọan khúc nôi và tầng tầng lớp lớp vết thương vô hình ... chỉ chực chờ vỡ òa tuôn chảy hòng vượt bẩy cái "vòng danh lợi cong cong, kẻ mong thóat khỏi, người hòng chui vô ...". Giờ dần quen với từng ngày lướt trôi yên ả, nhẹ nhàng, tuy lắm lúc cũng ồn ã chàng ràng chộn rộn. Song nghe chừng thanh thản, an bình, thư thái, say sưa hăng hái "phát huy vai trò làm chủ tập thể" bằng chính tài sản nhỏ nhoi của mình ...

Đã ba bận xuất hiện ở cơ quan làm thủ tục H.T, hai lần gặp Sếp phó Th. và sáng nay bất chợt nhận ra Sếp N. đang lơ đảng mông lung nhìn ngắm vu vơ khắp lượt khuôn sân, tất nhiên hà cớ chi kiến tạo điều kiện tiếp xúc ... Chào hỏi ngay lúc này sao tiện, vã lại vài ba người thương mà dăm mươi kẻ ghét, tới lui qua lại ích gì. Những mong chóng xóa nhòa những tháng ngày sống trong uất ức, muộn phiền ... thật bi hài nếu đặt tựa cho đọan trường ấy nhan đề: "Mùa ảo ảnh" !?, Quả đau xót cho hơn 30 năm tươi đẹp nhất của một đời người. Kết cục: giã tạo, lừa dối, bon chen dẫm đạp lên nhau nhằm thừa cơ ngoi lên đớp lấy quyền lực, bạc tiền, (hay ao bèo?) ... Hệ lụy: mất mát qúa khứ, xói mòn lòng tin là thật. Ai đó hỏi tôi có nhớ gì về quảng đời tuổi trẻ của mình không? - xin thưa: tôi chỉ nhớ mỗi một điều là tôi đã quên!!!..
Tout last, tout cast, tout past, ...




Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2008

CHẠNH LÒNG

"Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ..."

Với tất cả tâm hồn, tấm lòng, thời gian, công sức nhằm theo đuổi cái gọi là "lý tưởng - vĩnh cửu" ... Mối lương duyên ấy từng vững vàng như cuộc phối ngẫu bền lâu giữa tôi và "sự nghiệp cao cả chân chính" (?!)... Nay đứng trước bờ vực đổ vỡ vô phương cứu vãn, làm sao không có phút giây chạnh lòng? khi đã "tận nhân lực" thậm chí nói đạt đỉnh "tri thiên mệnh" cũng không ngoa, gắng sức đôi ba năm nữa liệu có ích gì?.

Tôi còn quá khỏe, dư trẻ, tuyệt đối trong sạch, thừa tích cực ... để chắc chắn hòan thành xuất sắc hơn bất kỳ một CSTĐ nào của Phòng, ban, cơ quan ... vậy mà !!!

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2008

CHIA TAY

* "...Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Là hết thôi rồi chuyện trước sau ..."

Phải nói rằng tôi có hơn bốn năm ròng rã chuẩn bị cho chuyến "về nguồn" của mình, cao trào từ độ nếm trải mùi đời rồi thấm thía thế nào là "lên bờ xuống ruộng" ... Vậy mà khi cầm tờ QĐ HT trong sự xúc động mất kềm chế qua bàn tay của Sếp N ... tôi như điên loạn, lao nhanh, chạy mãi đến lạc cả đường về ...

Sau hơn 30 năm miệt mài, mòn mõi, tả tơi ... nực cười thay, quay về chính ngôi nhà của mình lại lạc lối. Vô tư mẫn cán để luôn hoàn thành nhiệm vụ, chớ bao giờ tự thân gây hổ thẹn, cũng ngần ấy năm chưa một ngày nghỉ vì bệnh. Thế nhưng hưu non do sức khỏe giảm sút 61% ... Khôi hài cho công lý, sự thật bị đùa bỡn diễu cợt ... Theo tác giả Nguyễn Quang Thiều: " ... Trong các CQNN vẩn còn tồn tại những người quản lý hách dịch, còn nhiều sự không công bằng, sự áp đặt, sự trù úm. Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất làm cho những NV có năng lực rời bỏ các CQNN ... Trước kia, nhiều người không dám bỏ CQNN vì còn nghỉ đến lương hưu, nhưng bây giờ, người ta tính hiệu quả thực tế để quyết định. Một người 60 tuổi về hưu trung bình sống được 20 năm nữa. 20 năm lương hưu trung bình khoảng 400 triệu . Thế thì sao không làm việc trong 2 hoặc 3 năm hoặc có thể là 5 năm để có một số tiền trong tài khoản tương đương thay vào số tiền hưu là đủ. Như vậy, nếu CQNN không thực hiện được một trong hai điều đối với NV giõi là sự trọng thị, công bằng và tiền lương thì khó lòng mà giữ được họ. Thực tế, có những người làm cho CQNN chỉ còn dăm mười năm nữa là nghỉ hưu vẫn rời bỏ CQNN đi ..." .

Tôi nay chấm dứt tháng ngày cạy cục liên miên với hằng hà sa số vụ việc không tên, ngụp lặn giữa tầng lớp "ưu tú", hồn nhiên nhởn nhơ bù khú trà dư tửu hậu, đàm đạo nhăng nhít hàng tỷ chuyện trên trời dưới đất, bao nhiêu báo chí vẫn chẳng đủ cho họ đọc ... Bởi lẽ chỉ mỗi việc ký tên, nên cực kỳ rãnh rỗi và vì thế rất mong ai đó hầu bàn, châm rượu ... Không thỏa mãn, dẫu cố gắng phấn đấu cở kiểu gì cũng đành vô phương ... Đồng nghĩa: trơn tuột, phí hoài cần lao.

"Dã tràng se cát biển đông
Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì".

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2008

NGÀY VỀ

Phải vậy thôi, đã đi ắt đến, có bắt đầu hẳn phải đến lúc kết thúc, lạ lẫm gì cái quy luật muôn đời ấy. Tôi hôm nay đang sẳn sàng hòan tất thủ tục chuẩn bị cho "ngày về", thóang đó thoắt qua rồi tuổi thanh xuân. Này là các chiếc áo phút chốc hóa ra lạc điệu dù chưa kịp vận vào. Song trong tôi vẫn vẹn nguyên sở thích, ước mơ, đam mê ... như thủa hai mươi. Bởi cảm giác chẳng một đổi thay nào ... tràn trề nhựa sống và hằng bao dự án chưa kịp làm, những việc người ta chì có thể thực hiện khi còn trẻ ... thế mà đã bước qua tuổi năm mươi, Ôi quyền lực của thời gian !?.

Gần đây thường đối mặt những kẻ từng một thời khiến mình điên đảo, thậm chí căm thù tới mức chỉ chực đạp đổ đào thoát ngay ... Sao bây giờ bổng thấy thân thương quá đổi. Trớ trêu thay cho "lịch sử" thích chơi trò "lập lại" nên mới diễn biến hệ lụy đau lòmg khó tránh khỏi. Biết đâu đấy, vài ba năm nữa, những cái tên đáng lọai trừ ra khỏi đời mình như "Li, Ti, Tha, Thò, Nghi ..." có thể nhận được từ mình ánh nhìn tha thứ như "Tho, La, Vi, Đư ..." nhỉ?