Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

TAO NGỘ

Chiều nay đột ngột xuất hiện nơi chốn cũ để giải quyết tí việc cuối cùng của một đời công bộc. Tôi chỉ có thể cười thật to vào những khen chê, cợt đùa tung tẫy thách thức bất chấp thói đời dâu bể, xúc xiễm trêu ngươi mặc cho nhân tình thế thái ... xông trận ra trò, thật đúng phong cách DP. Vẫn những con người đó, cảnh vật y nguyên, rêu phong mốc thếch cũ kỷ e chừng mục ruỗng trong, ngoài ... Cứ thế, nham hiễm, kịch cởm, thô kệch hòa lẫn đôi nét ngây ngô, ẩn hiện, lộ diện phảng phất ít nhiều trên bộ mặt đã từng một thời dẫm đạp lên nhau chẳng chút xót thương.
Trong ta nhẹ nhõm đến bất ngờ, hào phóng buông đôi câu đáp từ cụ Tí., lão Lú.; chẳng thèm né tránh ánh mắt cú vọ của "cọp béo tiêu tán thoòng, đứa cục súc, đồ rác rưỡi"; ra vẻ thân thiện rộng lượng với cu Ngh.; phớt lờ những hòai nghi vớ vẫn của tên "Tha. đạo tặc vô liêm sĩ"; bỏ qua lối sống khờ khạo ấu trĩ của nhỏ Bì. ; Cảm thương thông hiểu lẽ sự thảm hại thê lương của cái Hi.; riêng đám nhóc Ng., Thả., Ú., ... quả là của đáng tội. Còn lại Sếp Th. và mỗi một tấm lòng, vâng duy chỉ người ấy, đã như một tình cờ đọng lại thật sâu, rõ lâu tận góc khuất tâm hồn, qua nhiều năm vẫn lưu dấu, gây xốn xang, song phải tự kỷ đó là một thoáng chút để nhớ ... để quên, "vâng tôi chỉ nhớ một điều là tôi sẽ cố quên ..."
làm sao những kẽ thô thiễn kia có thể hiểu được thế nào là: "Trông chết cười ngạo nghễ" ???.
Phải rồi: "Tôi đã tin ông như tin đức chúa trời, nhưng đức chúa trời chỉ là pho tượng đất, đập một búa là tan, còn ông đã lừa dối tôi suốt cả cuộc đời" ... tác phẩm từng một thời mình đã dùng để gối đầu giường. Bây giờ còn được bao nhiêu "Ruồi Trâu" như xưa nữa nhỉ?

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008

VỀ MIỀN KÝ ỨC

Không thắc mắc mình xuất thân từ hạt bụi nào, cũng chẳng hòai công âu lo khi trở về tiền kiếp sẽ ra sao?, cảm thụ được niềm hạnh phúc trong tầm tay. Tôi đang rất hài lòng về mình, chấp nhận cái hiện có, trân trọng nâng niu nó. Kiên nhẫn góp nhặt từng ngày qua như người thợ kim hòan miệt mài say mê cẩn thận mài dũa từng viên ngọc, rồi tĩ mẫn xâu chuỗi lại để có thể sở hữu một dây đeo qúy giá cho cả cuộc đời riêng.

Sau hơn 50 năm sống tốt dù điều kiện chật vật, thậm chí khắc nghiệt lắm lúc chực ngã lòng chỉ muốn buông xuôi giã từ cõi nhân sinh, song không cam tâm bỏ cuộc, vậy là cứ thế lao tới. Đến nay tôi không việc gì phải ăn năn, ngay cả những quyết định quan trọng vừa rồi cũng chẳng chút hối tiếc, chỉ hận thời gian vụt lướt quá nhanh khi mình còn khá nhiều thứ cần phải làm đúng lúc kịp thời, giờ thì có lẽ đã chậm mất nhiều nhịp. Buổi chiều bình yên trong không gian của mình, mọi thứ dường như lắng đọng, mặc cho ngòai kia trận mưa trái mùa tai quái ra sức hòanh hành. Nhấm nháp từng ngụm trà đắng mà hả hê bởi cái hậu với vị ngọt đến lạ kỳ, mỹ mãn thích thú, thỏa thuê cho cái gọi là kế họach đạt được, quả là đắc ý, ấy là do thiên định hay nhân định đây? có lẽ cả hai! ... nhắm đôi mắt lại, trãi lòng mình ra, đắm chìm theo dòng hồi tưởng ...

"Người ta sống phải có một tấm lòng, để gió cuốn đi ..." nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã truyền thông điệp ấy cho ai kia chiêm nghiêm lại bản thân. Còn tôi đơn thương độc mã tả xung hữu đột đến lúc kiệt sức tàn hơi, vậy mà vẫn lầm lũi sống hết kiếp dã tràng xong thu hồn vào chiếc lọ nhỏ, rồi lăn lóc trôi dạt giữa đại dương mênh mông mặc cho sóng biển đẩy đưa ...

* THỜI THƠ ẤU:
Từ biệt làng quê miền trung, dãi đất chẳng được trời ưu đãi nên nỗi cơ cực bám riết, cái nghèo muôn thủa chớ hề
buông tha những con người ra sức kiên trì thách đố số phận. Ý thức vươn lên thôi thúc, cha mẹ tôi bương chãi vào Nam mưu sinh, lần lượt chị em tôi ra đời. Thuộc tầng lớp dân nghèo thành thị, song với chút ít chữ nghĩa xuất thân từ gia phong Khổng Mạnh, họ đã tạo mọi điều kiện để chúng tôi có thể học hành đến nơi đến chốn, được giáo dục trong môi trường tử tế và sống đàng hòang dù ở trong điều kiện hòan cảnh nào ...

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008

ĐỌAN TUYỆT

"Anh đi đường anh tôi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi
Đã biết không mong sum họp mãi
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi
...
Ngước mắt nhạt nhòa, cùng lẳng lặng
Nhìn nhau bình thản lúc ra đi
Nhưng trong khỏanh khắc thờ ơ ấy
Thấy cả muôn đời hận biệt ly..."
...
Chép lại đọan thơ đầu, ngậm ngùi thóang quên, thoắt nhớ ... khẩn cầu tác giả lượng thứ cho kẻ hậu sanh ! ...
Nhận được hung tin, lại một cụ nữa ra đi, cha của nhân viên văn phòng, cũng là chổ thân tình họ hàng gần xa ... Trớ trêu thay suốt mấy hôm nay chị ấy lăn xăn cuống cuồng nhốn nháo cùng mấy cố em chồng mình chuẩn bị cho cái gọi: "nghĩa tử nghĩa tận", để ông Nội tranh thủ thọ hưởng thú vui trần thế lấp đầy ngày tháng còn lại ...
Vốn đa đoan bởi trót mang lấy nghiệp đày tớ (...), chất ngất tâm tư, triệu phen trăn trở, vạn đêm thao thức, ngàn ngày u uẩn, trăm đọan khúc nôi và tầng tầng lớp lớp vết thương vô hình ... chỉ chực chờ vỡ òa tuôn chảy hòng vượt bẩy cái "vòng danh lợi cong cong, kẻ mong thóat khỏi, người hòng chui vô ...". Giờ dần quen với từng ngày lướt trôi yên ả, nhẹ nhàng, tuy lắm lúc cũng ồn ã chàng ràng chộn rộn. Song nghe chừng thanh thản, an bình, thư thái, say sưa hăng hái "phát huy vai trò làm chủ tập thể" bằng chính tài sản nhỏ nhoi của mình ...

Đã ba bận xuất hiện ở cơ quan làm thủ tục H.T, hai lần gặp Sếp phó Th. và sáng nay bất chợt nhận ra Sếp N. đang lơ đảng mông lung nhìn ngắm vu vơ khắp lượt khuôn sân, tất nhiên hà cớ chi kiến tạo điều kiện tiếp xúc ... Chào hỏi ngay lúc này sao tiện, vã lại vài ba người thương mà dăm mươi kẻ ghét, tới lui qua lại ích gì. Những mong chóng xóa nhòa những tháng ngày sống trong uất ức, muộn phiền ... thật bi hài nếu đặt tựa cho đọan trường ấy nhan đề: "Mùa ảo ảnh" !?, Quả đau xót cho hơn 30 năm tươi đẹp nhất của một đời người. Kết cục: giã tạo, lừa dối, bon chen dẫm đạp lên nhau nhằm thừa cơ ngoi lên đớp lấy quyền lực, bạc tiền, (hay ao bèo?) ... Hệ lụy: mất mát qúa khứ, xói mòn lòng tin là thật. Ai đó hỏi tôi có nhớ gì về quảng đời tuổi trẻ của mình không? - xin thưa: tôi chỉ nhớ mỗi một điều là tôi đã quên!!!..
Tout last, tout cast, tout past, ...