Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

TIỄN ĐƯA

Sáng nay gia đình "Xuân-Thu" dứt áo rời xa xứ sở này. Lặng lẻ chia ly trong êm ả, lạnh lẻo, tẻ nhạt ... Nếu không có giòng nước mắt rã rít, rấm rứt, âm ĩ, rồi bất chợt bùng lên, vỡ òa của bà mẹ già gần đất xa trời, lập cập run rẫy khóc nấc, hâm nóng giây phút tiễn đưa ... Lòng tôi trống trãi, không vui cũng chả buồn. tất thảy cứ thế theo nhau như trình tự vốn có, việc gì đến sẽ đến.
Nay người ta không hoang tưởng, háo hức trả mọi giá cho chuyến trốn chạy. Họ cũng chẳng mơ hồ về miền đất hứa để quyết tâm đào thoát ... Dường như ai đó chỉ mong muốn làm cuộc đổi thay, bởi khủng hoảng niềm tin ... Cực nhục, phiêu lưu, song nghiệt ngã thay khi phải bắt đầu bằng sự đánh đổi cả một đoạn đời miệt mài cật lực mưu sinh. Thấm mệt lần dò leo lên sườn dốc đủ cao, chiêm nghiêm, cay đắng, bẻ bàng ... Giờ luống tuổi, lần bước sang bên kia triền núi, thấp thoáng nhận ra quảng đường phía trước chông chênh, điệp trùng mù mịt ... Ngỡ ngàng, bàng hoàng, giác ngộ ... Muộn màng tiếc nuối một thời viễn vông, ấp ủ suy tôn ảo ảnh ... Đành vậy thôi, phí hoài công chi ... "đi đâu loanh quanh cho đời mõi mệt ..." Số phận như một vai tạo hóa phân cho, gắng diễn cho tròn, vãn tuồng hết kiếp, sống gửi thác về ...

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

KHÓC BẠN

Thế là người bạn lâu năm của gia đình đột ngột ra đi. Vừa hay tin Bảo Phúc hôn mê, trên đường đón con ở Singapore về, cả nhà tức tốc chạy thẳng từ Sân bay Tân Sơn Nhất đến bệnh viện An Sinh, lùng sục khắp nơi để rồi nhận tin: Bảo Phúc đã xuất viện ... Mấy ngày liền hai cha con điện thoại liên tục nhưng không thể nào kết nối được. Nhà riêng Bảo Phúc mới xây thì hai vợ chồng mình từng đến đó vài lần, vậy mà hoảng loạn thế nào khiến kiếm mãi, tìm hoài vẫn hoàn lạc mất lối, không sao nhớ nỗi nó hiện hữu ở đâu trong các con hẽm phố Bùi Đình Túy ... Mệt mõi rã rời, lơ mơ vùi dần vào vô thức ... Lên mạng mới hay, lễ khâm liệm Bảo Phúc được diễn ra tại chùa Vĩnh Nghiêm ...Trời ạ! Bệnh viện An Sinh, Chùa Vĩnh Nghiêm ... Chỉ cách nhà mình một đoạn ngắn ... Trớ trêu thay !!!
Bảo Phúc, người bạn thủa ấu thơ hàn vi khốn khó, gắn bó một thời cùng những Minh Hiệp, Quốc Lăng ... Từ lâu rồi đã trở thành người của công chúng. Nay tất cả đong đầy ký ức, kỷ niệm ùa về, ngậm ngùi chiêm nghiệm, tiếc thương một tài hoa vắn số khi đang tỏa sáng với nhiều thật nhiều dự án và khối cái còn thai nghén.
Bây giờ chen chân giữa vòng phúng viếng, với cơ man thân bằng quyến thuộc và dằng dặc dòng người hâm mộ. Xin thắp nén hương lòng tạ lễ với ngập tràn nổi buồn đau ... biết bao điều chưa kịp nói, biết bao việc chưa kịp làm ... thôi đành thôi, có thế thôi, Bảo Phúc ơi, thấm thía làm sao thân phận kiếp người mong manh ...
Vĩnh viễn nghìn trùng thiên thu ly biệt, hãy phiêu linh nơi miền cực lạc, thả hồn bồng bềnh viên mãn khắp chốn thiên thai nhé bạn đời ơi !!!!

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2009

MẶT NẠ

Thế là đã rõ, ĐLĐT nay thành "Đại Lộ Đau Thương" với vẽ ngoài mỹ miều từng một thời được ca ngợi ... giờ nhăn nhở dúm dó gớm ghiết bởi sự hủy hoại do acid đậm đặc tàn phá! Bàn tay nào đã làm nên nỗi ?! Thủ ác phải chăng đích thị nghi can (???) và hệ lụy tất yếu là chiếc mặt nạ mang dấu ấn "Quý ngài " một thời toàn quyền sanh sát ... đột nhiên rơi ầm xuống vũng bùn lầy lội, bẩn thĩu nhuốt nhơ.
Sắm vai đương sự mang thân phận kẻ thừa hành, ai dám từ chối hoặc to gan hạch hỏi đấng đ/c đáng kính ấy đào đâu ra khoản tiền còm mà họ gia ơn bố thí dưới danh nghĩa "ăn trưa, bánh trung thu, quà tết ..." Nhằm bù đắp nhúm lương hình thức cho mớ chức danh Cử nhân, Kỹ sư ... Với tác dụng mơn trớn, thúc dục lũ trẻ mới tốt nghiệp đại học tâm hồn hẳn còn trong sáng ra sức cống hiến ... Đến tham vọng khơi dậy lòng mẫn cán của các bậc lão thành cách mạng, hà hơi tiếp sức để mấy vị ấy toàn tâm toàn ý thực hiện dự án mang tính lịch sử, khiến họ ấp ủ nâng niu sôi sục nhiệt huyết như là công trình để đời của dòng tộc mình ...
Tôi đã có lúc tự hào hóa thân làm người trong cuộc (vì chồng tôi "được-bị" biệt phái sang đơn vị này công tác một thời gian), chúng tôi từng trân trọng gìn giữ những tháng ngày ấy như là kỹ niệm của đoạn đời tuyệt đẹp.
Sao nay ... bỗng dưng thấy xấu hổ (???), cổ họng uất nghẹn, đắng chát bờ môi, lòng buồn tê tái ... đớn đau vì phải ói ra cái gọi là "ân huệ" hòa lẫn mồ hôi, nước mắt thậm chí cả máu của một thủa rực lữa đấu tranh vì chân lý ... Trớ trêu thay!. Thế đấy, song vẫn chưa hết nực cười khi lằn ranh tội đồ nuốt trọn, ẵm gọn triệu đô hối lộ với vài trăm ngàn đồng bạc kẽm bọt bèo mà bọn đày tớ (đúng nghĩa) lỡ nhận. Ngỡ là khoảng cách trời-vực, vậy mà mĩa mai thay bề trên lại có thể lạm quyền tạo hóa: nỡ xóa nhòa bằng động thái đánh bùn sang ao !!!... Ôi giữa ngổn ngang hổn độn với muôn trùng cơ man tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng, thuộc hạ sẽ phải tồn tại qua trạng thái dạng thức nào đây ???

Thứ Năm, 15 tháng 1, 2009

SẮC MÀU

"... Thời chinh chiến đã qua rồi, sắc màu tôi ... Một đêm nhớ ... Nhớ ra ta vô hình ...". Tạ ơn nhạc sĩ Trần Tiến, ông đã khắc họa, rao giảng, chuyển tải thông điệp về cái hữu hạn của một đời người và giai đoạn ấy có khi là cả một lối sống mòn.

Chiều qua trở về chốn cũ với tư cách, bộ dạng mới đối diện người xưa, vậy mà cứ thế không một đổi thay, thời gian như tù dọng trong cái đặc quánh mùa hè miền xích đạo. Bất giác tôi trở nên vô cảm bởi cái ngột ngạt muôn thủa khi thoạt nhìn những bộ mặt từng một thời gọi nhau "đ/c".

Sáng nay họp mặt các bậc trưỡng lão, lần đầu tiên sinh hoạt thế giới hưu trí ... Tựa hồ bước vào cõi hư vô, nơi tồn tại độc tuyền tâm linh, chao ôi nào là nguyên VT, VP, rồi Trưởng phòng, Phó phòng ... đến nhân viên, bảo vệ, tạp vụ ... đủ đầy chức danh, thế nhưng chua chát thay ... đấy chẳng khác chi phố hàng mã với miên man bóng ma vật vờ giữa thanh thiên bạch nhật.
Giờ thì mình hồi sinh và mãn nguyện trong vai diễn mới, thân phận khác. Song tiếc sao vẫn chưa thể nào quên ngay căn kiếp trước ...
"... Lối xưa xe ngựa hồn thu thủy
nền cũ lâu đài bóng tịch liêu ..."