Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

MAIL CHO CON

* Ngày 16 tháng 11 năm 2010
... Ừ, mẹ thật sự vui khi chị em con chịu xông vào bếp, kệ từ từ rồi cũng quen thôi mà. Có khi do không biết làm bếp mà đời mẹ bớt vui đi một chút, lệ thuộc người khác thêm lên một chút và mất điểm trong đôi mắt chồng nhiều hơn một chút ... Rồi lắm cái một chút ấy cộng lại tạo nên ít nhiều bi kịch cho bản thân, thậm chí ảnh hưởng đến cả gia đình mình. Con cố hơn mẹ ở mỗi cái tí chút ấy, bởi nó sẽ làm cho những đứa cháu ngoại của mẹ sau này sống vui vẻ, hồn nhiên, vô tư, đầm ấm và hạnh phúc tràn trề vượt trội mẹ chúng nó bây giờ đấy con ạ!
_________________________________________________________
* Ngày 17 tháng 11 năm 2010
... Có lẻ vì mẹ xuất xứ con nhà Nho thanh bạch, khốn khó, thất cơ, lở vận: “ở không cầu an, ăn không cầu no” … Thông thường muốn nấu được nhiều món thì phải năng thực hành hoặc bỏ công tầm sư học đạo với chi phí không nhỏ ... Chí ít cũng từng nếm qua món này, món nọ mới có thể tập tành nấu nướng mà có người dám ăn ... Trong khi tuổi thơ của mẹ chỉ toàn những rau muống luộc, trứng chiên, đậu phụng muối mè, cơm rang ... Với một bầy con gái, làm gì có cửa cho mẹ mò vào bếp, việc của mẹ là giặt đồ, rửa chén, quét dọn, trông em ...Và mục tiêu tối thượng ông bà ngoại đặt ra bấy giờ cho mấy chị em mẹ là: phải học thật ngoan, kiếm được chổ làm cho ổn, để đổi đời, thoát khổ. Mẹ nhớ mãi câu ông ngoại thường hỏi mỗi bận trên đường chở mẹ đến trường, ngang qua các tòa nhà cao, đẹp, sang trọng: "con có muốn sau này được ở trong đó không?" - "muốn" - "vậy thì hãy cố học đến nơi, đến chốn". Trưởng thành, lập thân và con đã có mặt trên cỏi đời ... Nhắc lại câu chuyện cũ, cụ cười xòa: "Ừ, bây giờ con chưa giàu là do căn kiếp, nhưng nhìn quanh xem mọi người sống ra sao, nghèo mà không hèn mới quý chứ, nghe lời ba sống cần kiệm, biết 'tích cốc phòng cơ' thì chẳng lo đói đâu! ".

Ngày ấy thời cuộc buộc mẹ phải đánh giá lại quan niệm hành xử rặt kiểu :"quân tử tàu", "nghèo cho sạch, rách cho thơm" của ngoại. Song khi tuổi đời càng lớn, thấy rõ nhiều mặt, hiểu sâu mọi lẽ, thấm thía thế thái nhân tình, mẹ cảm thụ thấu đáo thâm ý hữu lý của ông, miệt mài đau đáu rèn giũa, khuyên răn con cái phải chăm chỉ học hành, cần cù lao động và khép mình sống chân thật, tử tế. Cho nên, dù đời mẹ có bớt vui đi tí chút, hoặc nhiều hơn thế nữa ... cũng còn may mắn lắm. Cái chính là mẹ đã vượt lên hoàn cảnh, làm chủ đời mình, đặc biệt minh mẫn, quyết đoán, có suy nghĩ chín chắn và hành động chính xác. Tất nhiên, những sai lầm va vấp thủa hàn vi nông nỗi, đưa đẩy mắc mứu khiếm khuyết, dẩn dắt mẹ vào vòng vây bi kịch quẩn quanh, con cũng đã biết và mẹ không muốn các con dẫm lên vết xe đổ đó ...
Suy cho cùng thì người phụ nữ dù ở thời đại nào, thảy đều mong mõi sở hữu một khung trời mơ ước, không chỉ nhằm làm chốn nương thân, mà chổ ấy chính là nơi kiến tạo nhiều, thật nhiều cơ hội để thăng hoa bởi thiên chức làm mẹ và nền tảng sự nghiệp của người phụ nữ cũng bắt đầu từ đó. Có mâu thuẫn không, khi học thật cao chỉ để chui tọt vô bếp dâng cơm, hầu nước chồng con? ... Nên chăng, cứ rập khuôn tuân thủ quy luật sinh sản của vạn vật muôn loài, hoài công chi nhọc sức học cách tái tạo giống nòi? ... Thế nhưng tai ương nghiệt ngã thay khi "phần con" phủ lấp "phần người" và hệ lụy vốn dĩ do mặc định phó thác phận bèo vào trò đùa may rủi. Như vậy là tồn tại chứ nào phải sống cho ra người, phải không con?.

Hăm hở chia sẻ với con, mẹ lại miên man ... Chắc chắn rồi, trụ đứng vững vàng của người đàn bà chẳng đâu khác ngoài ngôi nhà của ngay chính mình và theo mẹ học để hành là không bao giờ thừa, dẫu vỏn vẹn chỉ bó hẹp phạm vi gia thất … Hỡi ơi, thực tế đã có hằng khối chị em cam lòng, bất lực, đành rơi tự do vào thảm trạng trớ trêu trở thành kẻ thừa thải, lạc lỏng, cô đơn chông chênh giữa giang sơn của mình mà chớ đủ tự tin, bản lĩnh, tri thức hòng tìm ra lối thoát. Người đàn bà có học sẽ biết cách giúp chồng hảnh tiến, dạy con nên thân, hiến miếng ăn ngon, giấc ngũ yên, tấm áo đẹp, tiếng cười sảng khoái tỏa lan vang cùng khắp "tổ ấm" của mình, mới xứng danh là phụ nữ thành đạt. E chừng mẹ con mình sẽ còn tiếp tục thảo luận về đề tài này dài hơi. Hôm nay con hãy kiên trì học tốt, chóng có việc làm, để chủ động giải quyết việc tư theo ý riêng, đồng thời tâm niệm mai kia mình sẽ là vợ, làm mẹ để có động lực khiến ta siêng vào bếp nhé …