Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

BLOG CỦA CON GÁI (1)

Mặc dù đã "tạm biệt chym én" nhưng tuần này ko nhìu bài lắm nên viết blog tí (thầy Việt bứt făng 3 ngày cho hs đi Đà Lạt luôn, so cool!!!)
Tính ra hôm nay là ngày thứ tư động đất ở Xà Beng rồi, trong khi Vi đang chơi thú nhún miễn fí thì cả nhà đều lo fát điên, câu "mẹ ơi động đất lớn rồi, con fải di tản lên đồi đey" Vi nói trong đt trưa thứ 6 tuần trước wả đúng kinh điển! Cúp máy xong mẹ sợ mất vía luôn, cả ngày ko làm ăn zì dc, đến tối vi gọi thêm 1 lần nữa thì pama mới thở fào dc fần nào, "tài sản ra làm sao ko wan trọng, cái chính là Vi dc an toàn" - mẹ nói thế. Ngày hôm eý dài bất ngờ, từ trưa đến tối mà mình cứ ngỡ như đã 2 ngày, với pama chắc fải còn hơn thế. Mấy hôm sau thì cứ như film kinh dị nhiều tập, dc 1 lát lại đùng lên 1 chuyện, ai ai cũng nhấp nhỏm ko yên, nào là bạn gần nhà Vi chết (chưa rõ nguyên nhân), nhà máy điện hạt nhân thứ 1 nổ, nhà máy điện hạt nhân thứ 2 sắp nổ, rồi dự báo sóng thần sẽ ập đến ngày 16/3 & 19/3... cứ như thử tim thử gan con người. Người ở Nhật thì vật lộn để dc sống, còn người ở wê nhà thì chết mất mấy phần hồn rồi... Bố mẹ thì luôn tỏ ra bình tĩnh lắm, nhưng chắc thức trắng mấy đêm rồi, thiếu điều còn vừa nằm vừa khóc, bản thân Vi là nạn nhân còn ra sức trấn an bố mẹ "con ko sao", "con ổn mà", "con lo dc"... nghe mà đứt ruột. Hay thật, đôi khi bệnh nhân lại đi lo cho người đi thăm hơn bản thân mình, vì chính họ hiểu rõ tình trạng của mình hơn ai hết, còn những người khác thì ko biết gì cả, ngồi nghe thông tin tứ fía, rồi đoán già đoán non, tưởng tượng ra đủ điều, thành thử ra đã lo lại càng lo thêm, rồi cứ thế mà lo wa lo lại, người này lo cho người kia, người kia lo vì người này lo cho mình...
Cá nhân mình vẫn vô tư đến đáng sợ, ko vui lắm cũng ko buồn lắm, cứ đẩy mãi cái bánh xe "ăn sáng - đi học - đi học thêm - học bài - làm bài" way đều như mọi ngày, nhàm chán mà gấp gáp, vì kể ra ít vậy nhưng mỗi thứ đều ngốn nhiều thời gian lắm. Mình vẫn hay tự nhủ năm cuối cùng rồi, điểm số ko wan trọng, wan trọng là mình học dc cái gì, nhưng rốt cục vẫn bị cuốn theo cơn lốc bài kiểm tra và mấy con số màu đỏ ngớ ngẩn, giống như người lớn vẫn vỗ ngực tự tin kêu tiền bạc là fù du, ko wan trọng = sức khỏe, nhưng sau đó họ vẫn dốc hết sức ra làm việc để cuối tháng lãnh lương. Mà ko lẽ vì thế mà mình ko lo cho Vi? Hay tại mình vô tâm wá? Hay mình vẫn tin tưởng 1 cách mông lung nhưng tuyệt đối là Vi sẽ an toàn về nhà? Uhm trong 2 đứa con thì Vi lúc nào cũng là đứa khỏe mạnh, tự tin, ko bik có ưa mạo hiểm ko nhưng hầu hết trong những việc Vi làm thì chẳng mấy cái là an toàn (theo tiêu chuẩn của mẹ), mình thì miễn bàn, ngược lại 100%, chắc bởi thế mà mình luôn có cảm zác Vi sẽ làm dc điều Vi muốn và ko có thằng ngu nào wật ngã Vi dc, kể cả con sóng thần cao 10m và cơn địa chấn mạnh 8,9 độ richter, như người ta luôn tin trái đất hình tròn và ở người có bộ nhiễm sắc thể 2n = 46, thằng nào tới 3 cái nhiễm sắc thể thứ 21 thì chúc mừng, nó đã bị Down.
Vừa nãy mình đọc dc tin trên facebook lè Vi book dc vé ròi, nhớ ko lầm là mai sẽ bay dìa Singapore, mừng wá! Cầu chúc cho Vi về sinh ra bò thuận lợi, I believe you can fly