Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008

HƯ VÔ

Tôi tin vào định mệnh
Nên vẫn thường xem tử vi
Xá chi những được, thua: "Cõi Tạm"
Tặng kiếp nhân gian tấm lòng thành
Dù người thủy chung hay phản bội
Mặc đời trắc trở vẫn hân hoan ...

Thế nhưng có đớn đau nào bằng, trong đắng cay nhớ về hạnh phúc ...
Ai kia bảo rằng tay ta đã chạm đỉnh đồi hạnh phúc. Cũng không sai, dẫu tôi luôn triền miên bập bềnh giữa trầm luân và hoài niệm, rồi gắng sức thích nghi hoàn cảnh nhằm cố yêu những gì mình đang chiếm hữu.
Song tôi sẽ tổ chức cuộc sống sao đây để khi rời cõi tạm lòng còn hân hoan.
Nên chăng "không luyến ái là hạnh phúc"!
Tôi sẽ thôi thắc mắc: lẽ nào sống tốt một đời, luôn cư xử tử tế với mọi người, chẳng hề gây lụy phiền tha nhân ... Mà mãi không có được thâm tình thân thương thật thà ngay cả từ ruột thịt, kể chi đến gia đình chồng hoặc bạn bè gần xa ... Họ lập bè, liên kết chặt ở một thế giới rất riêng.
Duy chỉ các con mới mang lại niềm vui bất tận, là nơi nhận chịu sẻ chia, dù nó chưa đủ lớn và không đáng phải nghe ... Mẹ đau lòng tạ lỗi ...
Không giận người cũng chẳng trách đời, tôi chọn nỗi đau chính đáng, khướt từ niềm vui tai quái.
Dường như mỗi lần sắp sửa chia tay với một ai đó tôi đều bắt buộc phải bị tổn thương, để giây phút biệt ly trôi qua nhẹ nhàng (?). Như sự ra đi của ba kính yêu, anh Phát, anh Hữu, Triệu ... công việc gắn bó hơn ba mươi năm ...
Chào đời trơ trọi, lạc loài giữa người thân, đơn độc biến mất ... những mong linh hồn thanh thản ...
"Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại.
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu?
Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi.
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu"
(Bùi Giáng)

Không có nhận xét nào: