Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

TAO NGỘ

Chiều nay đột ngột xuất hiện nơi chốn cũ để giải quyết tí việc cuối cùng của một đời công bộc. Tôi chỉ có thể cười thật to vào những khen chê, cợt đùa tung tẫy thách thức bất chấp thói đời dâu bể, xúc xiễm trêu ngươi mặc cho nhân tình thế thái ... xông trận ra trò, thật đúng phong cách DP. Vẫn những con người đó, cảnh vật y nguyên, rêu phong mốc thếch cũ kỷ e chừng mục ruỗng trong, ngoài ... Cứ thế, nham hiễm, kịch cởm, thô kệch hòa lẫn đôi nét ngây ngô, ẩn hiện, lộ diện phảng phất ít nhiều trên bộ mặt đã từng một thời dẫm đạp lên nhau chẳng chút xót thương.
Trong ta nhẹ nhõm đến bất ngờ, hào phóng buông đôi câu đáp từ cụ Tí., lão Lú.; chẳng thèm né tránh ánh mắt cú vọ của "cọp béo tiêu tán thoòng, đứa cục súc, đồ rác rưỡi"; ra vẻ thân thiện rộng lượng với cu Ngh.; phớt lờ những hòai nghi vớ vẫn của tên "Tha. đạo tặc vô liêm sĩ"; bỏ qua lối sống khờ khạo ấu trĩ của nhỏ Bì. ; Cảm thương thông hiểu lẽ sự thảm hại thê lương của cái Hi.; riêng đám nhóc Ng., Thả., Ú., ... quả là của đáng tội. Còn lại Sếp Th. và mỗi một tấm lòng, vâng duy chỉ người ấy, đã như một tình cờ đọng lại thật sâu, rõ lâu tận góc khuất tâm hồn, qua nhiều năm vẫn lưu dấu, gây xốn xang, song phải tự kỷ đó là một thoáng chút để nhớ ... để quên, "vâng tôi chỉ nhớ một điều là tôi sẽ cố quên ..."
làm sao những kẽ thô thiễn kia có thể hiểu được thế nào là: "Trông chết cười ngạo nghễ" ???.
Phải rồi: "Tôi đã tin ông như tin đức chúa trời, nhưng đức chúa trời chỉ là pho tượng đất, đập một búa là tan, còn ông đã lừa dối tôi suốt cả cuộc đời" ... tác phẩm từng một thời mình đã dùng để gối đầu giường. Bây giờ còn được bao nhiêu "Ruồi Trâu" như xưa nữa nhỉ?

Không có nhận xét nào: