Thứ Năm, 6 tháng 12, 2007

YÊU

* Yêu là gì? phải chăng là sự lắp ráp của hai hình mẫu nhẳn thín, không hề phải gọt dũa. Nhưng ta không thể như những kẻ trái tim bị xấy khô bằng những ước lệ định kiến, chỉ biết chọn những tiêu chuẩn để "yêu". Khi hai con người "tiêu chuẩn" đến với nhau có thể sẽ không biết đau khổ là gì (!). Nhưng họ cũng sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì? tiêu chuẩn thuộc phạm trù bất động còn tình yêu biến động khôn cùng. Chỉ có hai tiêu chuẩn giống nhau chứ làm gì có hai tiêu chuẩn yêu nhau để sinh ra hạnh phúc?
* Không có tình yêu thứ nhất, thứ hai, cũng không có thứ ... chỉ có 1 tình yêu duy nhất, những người thích vùng vẫy và phóng đãng trong tình yêu cuối cùng sẽ luôn luôn tìm thấy thất vọng.
Đối với một người, thói quen gìn giữ suốt đời mình một tình yêu với tất cả sự trong trắng của nó, không phải nhờ sự trợ lực của những hòan cảnh ngẫu nhiên. Tình yêu thuộc về một nền văn hóa cao nhất. Người ta có thể xét không sai lầm một con người tùy theo cách họ yêu. Con người có thể học xây đựng những lâu đài, những nhà máy điện, những thành phố... và chế tạo những con tàu vũ trụ, nhưng nếu không học yêu thì vẫn còn là một con người man rợ. Và một con người man rợ trí thức sẽ nguy hiểm hơn một con người man rợ ngu dốt gấp trăm lần.

Khi tình ỵêu chỉ phát sinh từ một hứng thú ngắn ngủi và người ta chỉ gắn bó với những giá trị và sắc đẹp bề ngòai thì tình yêu ấy chỉ có ý nghĩa vật chất, không hề đi xa hơn thú vui xác thịt. Trong những trường hợp đó, một tình yêu bản năng sẽ trở thành mục đích, khi những giây phút sôi nổi của buổi ban đầu đã qua đi, sự thất vọng sẽ đến nếu thiếu những quyến luyến tinh thần để có thể hòa hợp sâu sắc. Hi vọng tìm thấy những đức tính cao quý trong một người yêu hấp dẫn về bề ngoài ấy cuối cùng sẽ tiêu tan.

Đằng sau cái mặt nạ đẹp đẽ, lắm khi chẳng có gì cả. Một sự trống rỗng. Lòng tin là bà chị của tình yêu chân chính. Sự bất tín nhiệm, sự ngờ vực là dấu hiệu cho thấy bạn đang nghi ngại chính mình. Khi bạn yêu thật sự, ý nghĩ về sự bạc tình của người yêu sẽ không thể nãy sinh trong tư tưởng của bạn. Tình yêu, trước hết đó là lòng tin ở người khác. Nếu tình cảm đó sâu sắc, chàng trai hay cô gái sẽ không bao giờ cảm thấy người yêu mình có thể yêu người khác.

Tình yêu chân chính phát triển theo thời gian chứ không hề giảm đi. Tôi dành cho người yêu một phần của tâm hồn tôi, và tôi nhận trở lại cái đẹp, cái hấp dẫn của tâm hồn nàng. Bảo vật chung của chúng tôi sẽ không ai có thể tái tạo được tương tự. Nó bao gồm sự phát triển tinh thần của chúng tôi, sự làm giàu có cho nhau về tình cảm và trí thông minh, con cái của chúng tôi, uy tín của gia đình, những tập quán tốt đẹp và cuối cùng là những kỷ niệm của quá khứ, của sự trong sạch, của tình yêu... dấu ấn của tất cả những cái đó mạnh đến nỗi người ta không thể đi lại con đường ấy mà không cảm thấy đau buồn. Có những chồng và những người vợ sau khi mất người bạn đời của mình đã không thể quên nhau đựơc, đôi khi suốt cả cuộc đời họ cũng không có một tình yêu khác. Một số người nghĩ rắng điều đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng thật ra đó chính là sự biểu lộ sâu sắc nhất của những tốt đẹp nhất, nhân đạo nhất trong con người.

Người ta nói tình yêu là mù quáng, một số người chỉ thấy những đức tính của người yêu, nhắm mắt trước những tính xấu của nhau. Họ không hề làm gì để dứt bỏ những tiêu cực trong tính tình của nhau. Đó là sự ích kỷ thuần túy. Ngược lại, cũng có những người chỉ cần người yêu phạm phải một điều đáng trách là đã mất hết tình cảm cho nhau, với cả hai trường hợp, tình yêu chỉ là cạm bẫy. Sự thờ ơ của người con gái mà tôi yêu, trước những nết xấu của tôi, sẽ làm cho tôi buồn phiền, làm thương tổn lòng tự ái của tôi, làm tôi ngờ vực nàng không hề yêu tôi, chỉ khi nàng đau khổ về những nết xấu nào đó và muốn góp phần làm cho nó mất đi, tôi mới vui sướng vì có vậy mới biết nàng không hề dửng dưng với cuộc đời mình.

Không có nhận xét nào: