Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

VIẾT CHO NGƯỜI VƯÀ NẰM XUỐNG

  • Không còn gì quan trọng nữa, giấc mộng một đời đã lỡ … Không còn gì quan trọng nữa, tôi lặng người với ý nghĩ buồn thãm đó … Giờ thì tha hồ thỏa thuê đắm chìm chiêm nghiệm quảng thời gian ba mươi năm hơn trôi vèo trong chớp mắt. Một đời người có được bao nhiêu lần ba mươi năm? thế mà tôi đã dành trọn tháng ngày tươi đẹp ấy cho cái lý tưởng chừng như rất có nghĩa ấy … Những muốn trãi lòng ra giữa thời khắc sắp kết thúc một chu trình, cũng là lúc bắt đầu với diện mạo mới, khởi sự bởi quỹ thời gian đang dần cạn. Song hãy tạm lắng những riêng tư để nghe cõi ta thổn thức về sự ra đi không báo trước.

  • Sáng nay, bàng hoàng chợt nghe ai đó thảng thốt báo hung tin anh vừa nằm xuống, thế là xong, vậy là hết. Một đời người đã vụt bay, hằng hà ngổn ngang ập đến, những vất vã lo toan với biết bao hoài bảo lớn lao dành trọn cho sự nghiệp, bỗng chốc tiêu tan … Anh chỉ mới bước qua tuổi năm mươi, còn quá trẻ để chuẩn bị cho hậu sự của mình, trong khi người vợ hiền lành yếu đuối, vật vờ bên hai đứa con thơ dại chưa kịp đứng lên thành người ... và tôi bắt đầu cho những trang đời mình bằng sự ra đi mịt mùng miên viễn của anh, viết tiếp sao đây?

Không có nhận xét nào: